Cắn nhau vì nợ công.
Tiếp
xúc với
cư tri thành phố
HCM, chủ
tịch nước Trương
Tấn Sang đã phát biểu nhiều đến
vấn đề nợ
công. Ông Sang cảnh
báo về
tình trạng
nợ công của Việt
Nam ngày càng tăng và lên án thói chi tiêu vô tội vạ,
lãng phí của
các địa
phương. Đồng loạt nhiều
tờ báo đưa tin này, như
một ca ngợi sự
thẳng thắn nhìn nhận sự
thật của ông Trương Tấn
Sang.
Ông Sang chỉ nói
ra một
phần sự thật
mà người ta đã
biết, đó là ông đổ tại cho các địa phương
và các tập
đoàn kinh tế đã
ngốn ngân sách
một cách quá đáng. Tuy nhiên còn một
lực lượng ngốn
ngân sách rất
nhiều để hoạt động đó
là bộ máy
của Đảng CS, nhân sự
của ĐCSVN. Số tiền
chi trả
lương , bổng và
hoạt động của đảng CSVN và cả đội
quân để bảo vệ Đảng
không hề kém
số tiền cho cho các hoạt
động
của bộ máy
nhà nước, chính
phủ. Thế nhưng
ông Sang lơ đi
không nhắc đến số
tiền này. Sự
thú nhận của
ông Sang về nợ
công, về
chi tiêu
không phải là
sự tiến bộ
về minh bạch, mà đó là sự đánh lạc hướng
việc trả lời
người dân về
câu hỏi rằng
- Đảng
ngốn bao nhiêu ngân
sách hay trong tổng số nợ
công đó, đảng CSVN là nguyên
nhân bao nhiêu %.
Một
nguyên
nhân khác nữa
việc ông Sang lớn tiếng
về nợ công,
là nhằm chỉ
trích cách điều hành chính
phủ của thủ
tướng Nguyễn Tấn
Dũng. Một đòn
đe trước thềm
hội nghị trung ương cuối
cùng của khoá
13, nơi
sẽ diễn ra quyết định của
trung ương
Đảng
về vấn đề nhân
sự chủ chốt
cho 5 năm
tới đây. Nói qua thì cũng phải nói
lại, trong số những
lãnh đạo cao cấp nhất
ở Việt Nam, ông Trương
Tấn Sang ít bị điều tiếng
hơn về gia sản.
Ở Hà Nội,
có một nhóm
con cái
của các uỷ
viên BCT, uỷ viên
TƯ đảng, con của bộ
trưởng, bí thư
chủ tịch tỉnh
phía Bắc lập
thành một
nhóm chơi với
nhau. Con cái
các vị này
lập công ty, dựa thế
bố để chiếm đoạt những dự án lớn, chiếm
đoạt nguồn
vốn. Nhóm này
có đặc thù là
một nhóm lợi
ích để tranh giành các
phần béo bở
trên đất nước với
nhóm của Nguyễn
Thanh Phượng
con gái
Nguyễn
Tấn Dũng. Về
việc này sẽ được
bàn tới trong bài viết
khác. Trong nhóm thái tử
miền Bắc này
người ta không thấy
con của
Trương Tấn Sang hoặc con của Nguyễn
Phú Trọng. Nói
một cách khách
quan thì
TBT Nguyễn
Phú Trọng là
tấm gương sáng
trong việc
giáo dục con cái. Nhóm thái tử miền
Bắc đứng đầu là Phùng
Quang Hải,
Phạm Quanh Thanh đã nhiều lần
gợi ý, ve vãn
để
con trai của
ông Trọng tham gia CLB Thái Tử
này nhưng không
được.
Về đường con cái, hai ông Nguyễn Phú
Trọng và Trương
Tấn Sang có thể
nói là đàng
hoàng, trong sạch
hơn rất nhiều
con cái
của các ông
Nguyễn
Tấn Dũng, Phùng
Quang Thanh, Nguyễn
Sinh Hùng,
Nguyễn
Xuân Phúc.....
Bởi
vậy nếu xét
về tư cách,
các ông Sang, Trọng có đủ
tư cách để lên
chỉ trích các
ông khác trong BCT đã để con cái
mình tham gia thao túng nền kinh tế đất nước.
Các nhóm này
cũng chiếm phần
lớn trong việc hút
máu của đất nước,
khiến nợ công
gia tăng
như ngày nay. Giá mà
chỉ đơn giản như
vậy thì chuyện
ca ngợi
những lời phát
biểu như trên
của ông Trương
Tấn Sang là đáng
hoan nghênh.
Trương
Tấn Sang chỉ trích
về nợ công,
về nguyên nhân
của nó không
đầy
đủ.
Chỉ nêu về
các nhóm lợi
ích mà người
ta thường
nghĩ đến nhóm của
Nguyễn
Thanh Phượng,
mà không nhắc
đến
nhóm không mấy
ai biết
đến
nhóm lợi ích
của các thái
tử Đảng miền Bắc
có gia sản khủng
khiếp không hề
thua kém.
Chỉ nhắc đến các
địa
phương, các bộ
chi tiêu
lãng phí ngân
sách mà không
nhắc đến bộ máy
cồng kềnh của
Đảng
như một nhà
nước thứ hai song song với nhà
nước đang ra mặt là
nhà nước nước
CHXHCNVN. Chính
cái nhà nước
Đảng
này không làm tiền
nhưng hút bao tiền nợ,
tiền thuế, tiền
tài nguyên của
đất
nước, là nguyên
nhân lớn trong việc tạo
ra nợ
công như bây
giờ.
Một
nửa sự thật
không phải là
sự thật. Có
lẽ ông Sang không tham nhũng bằng ông Dũng.
Nhưng động cơ phê
phán của ông
Sang không
hẳn là trong sáng mặc
dù nội dung là chính
xác. Phê phán
ông Dũng mà
vẫn bao che cho đảng,
cho các
thái tử đảng thì
rõ ràng động cơ
của ông chẳng
phải vì nhân
dân, đất nước. Tất
cả những món
nợ mà chính
phủ Nguyễn Tấn
Dũng đứng ra vay không thể là
những cuộc vay ngầm mà
BCT không
được
biết. Không có
sự thống nhất,
đồng
ý của BCT thì có
giời xui Nguyễn Tấn
Dũng cũng không
thể tự tiện
đến
Ngân Hàng Thế
Giới, Quỹ Tiền
Tệ Quốc Tế
và các chính phủ Nhật,
Hàn, Đức , Pháp để xun xoe ninh bợ hỏi
vay tiền
với những điều khoản thế
nào cũng được. Tất
cả những khoản
vay nước
ngoài, những cuộc
phát hành trái
phiếu quốc tế đều
phải được BCT thông qua cả. Bản
chất của BCT hay ĐCSVN nói
chung là
vay được tiền
về cứ vay. Chính thế
nên có lúc
lãi suất ngất
ngưởng đến 7,12% cũng chấp
nhận. Vay ngắn hạn
vài năm cũng
chấp nhận. Miễn
sao có
tiền về cái
đã, hậu quả
thế nào càng
để
lâu dài, đời sau chịu càng
tốt. Dự án
có thiết thực
đem lại hiệu
quả hay không cũng chẳng cần
biết, chỉ cần
biết dự án
sẽ mang được tiền đầu tư,
tiền vay về là đủ.
Chính thế nên
bây giờ mới
đến
cảnh vay lãi sau trả nợ
trước dồn dập
hơn và các
dự án dang dở, lãng
phí nằm ngổn
ngang trên
khắp chiều dài
đất
nước, từ nông
thôn đến thành thị đầy
rẫy dự án
cỏ dại mọc
hoang để chăn
bò, chăn ngỗng
mà chẳng ai quan tâm, chẳng
ai chịu
trách nhiệm. Đơn giản
hậu quả của
nó sẽ là
những thế hệ
về sau đổ vỏ chứ
không phải các
lãnh đạo bây giờ.
Điều
đáng nói là
khi vay tiền
thì để ông Dũng
đứng
ra vay, tiền
về thì chia chác nhau, là người
đứng
ra vay thì ông Dũng đương nhiên
sẽ chiếm phần
nhiều hơn vì
có lợi thế
cầm tiền về.
Nhưng đến lúc trả
nợ thì chỉ
trích một mình
Nguyễn
Tấn Dũng thôi
là chưa đủ, mặc
dù Nguyễn Tấn
Dũng xà xẻo
tiền vay cho nhóm lợi ích của phe mình khá
nhiều. Nhưng thử
hỏi nêú các
nhóm khác mà
không có phần
trong đó
thì liệu có
nhất quán để Nguyễn
Tấn Dũng thoải
mái đi vay mượn thế
không.? Thử hỏi
nếu số tiền
đó vay về mà
không ngầm chuyển
sang để nuôi
dưỡng Đảng thì BCT có đồng
ý cho đi vay hay không.?
Nguyễn
Tấn Dũng hay chính phủ
VN là
sản phẩm của
ĐCSVN đẻ ra. Và ông
Dũng cùng với
chính phủ của
mình đi vay nợ để nuôi
tiền nuôi lại
Đảng.
Như một sự
cộng sinh của những
loài ma quỷ với
nhau hút
sinh khí
loài người. Ông
Dũng xẻo tiền
nuôi phe nhóm của
mình, thì các
ông Sang, Trọng cũng ngầm
nhận tiền để nuôi
dưỡng đảng của mình
và dung dưỡng cho Câu Lạc
Bộ Thái Tử Đảng
qua đó để
lấy được quyền lực,
danh vọng.
Một bên tham nhũng lấy
tiền và quyền
hành, một bên
tham nhũng
để
lấy danh vọng, quyền lực.
Chẳng bên nào
tử tế hơn
bên nào cả,
toàn là bọn
sâu mọt, hại
dân, hại nước
với nhau.
Nếu
như ông Sang, Trọng có
tâm thực sự
với đất nước, như
nhiều lần hai ông
lên án, chỉ
trích cách điều hành kinh tế của
chính phủ Nguyễn
Tấn Dũng. Tốt
nhất các ông nên giải tán ĐCSVN,
vì chính nó
là nguyên nhân
đẻ
ra cơ
chế chính phủ
Nguyễn
Tấn Dũng. Giải
thể chế độ XHCN do Đảng CSVN độc tài lãnh
đạo,
mới là cách
giải quyết thấu
đáo vần đề, chứ
không phải cách
giải quyết là
hạ bệ Nguyễn
Tấn Dũng. Bởi
một thủ tướng
nào thay thế đi
nữa, ông ta vẫn phải
gồng mình vừa
lo điều hành
kinh tế
trong cái
kim cô Đảng
chỉ đạo, kinh tế định hướng
XHCN và
hơn cả là
vẫn phải kiếm
khoản tiền lớn
để
nuôi thêm bộ
máy đảng cồng kềnh,
vô dụng.
Còn không thì mọi lời
chỉ trích , bóng
gió , ẩn
ý hay kể cả đưa
ra quốc
hội, trung ương gì
chăng nữa cũng
không thể làm
gì Nguyễn Tấn
Dũng, bởi ông
Dũng nắm thóp
được
vấn đề ông ta là sản
phẩm của ĐCSVN
này. Trong cái chủ
nghĩa quái thai như vậy,
xưa kia không có
chuyện
bung bét
nợ nần là
vì nó chưa đến ngày
sinh nở.
Như con bệnh chưa
đến
ngày phát bệnh.
Bây giờ là
lúc nó phải
đến
thôi. Ông Dũng
sẽ lại nhâng
nháo nói - tôi
54 năm
theo đảng, đảng phân
công gì tôi
làm, tôi chấp
hành, đảng bảo tôi
làm thì tôi
làm.
Nói câu ấy, ông
Dũng hiểu bản
chất của chế độ
CS hơn
ông Sang, Trọng rất nhiều.
Các ông Sang, Trọng chỉ
là những chàng
hiệp sĩ Don Kihote của Cervantes trong tiểu thuyết
lãng mạn chủ
nghĩa. Còn ông
Dũng là Don của
các Cosa Nostra ở cuộc đời thực
này.
Theo
Blog nguoibuongio
0 comments